TÊN KHÁC: TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT SAU HÔN NHÂN
GIỚI THIỆU TRUYỆN 1
Mọi người đều biết rõ tổng giám đốc tập đoàn lớn Ích Viễn Tần Kiêu cá tính thanh sạch, cao lãnh tự động phụ, thủ đoạn bên trên thương ngôi trường tàn nhẫn, vô giới người nào cũng biết anh sinh hoạt đều đặn bám theo plan, trước giờ mặt mũi người trước đó chưa từng với cùng 1 người phụ phái đẹp nào là.
Nghe vọng gác đâu trưởng bối vô Tần gia oi ruột nên vẫn lựa chọn mang lại anh một vị phu nhân, tuy nhiên anh cũng tương đối hiếm khi về ngôi nhà, thời hạn bồi đậy tình yêu phu nhân ông chồng chẳng với, quý khách chính thức cá cược lúc nào thì bọn họ ly thơm.
Đường Khê cũng cảm nhận thấy cuộc hôn nhân gia đình của tớ với Tần Kiêu chẳng tiếp cận đâu, ngày nào là nhì phu nhân ông chồng cũng ở riêng rẽ, chỉ riêng rẽ cô từng tối loại sáu là nhắn tin yêu giục anh về ngôi nhà thì anh mới mẻ về ngôi nhà một lượt, ngày thông thường đều ở bên phía ngoài, cũng chẳng dữ thế chủ động về ngôi nhà.
Cho cho tới một ngày, Đường Khê kể từ hàng tuần nhắn anh về một lượt thay đổi trở thành một mon nhắn anh về ngôi nhà, chẳng với loại sáu nào là kêu anh về ngôi nhà.
Đêm tê liệt, người con trai sắc mặt mũi âm trầm dữ thế chủ động trở về quê hương.
Từ tê liệt về sau, Đường Khê phân phát hiện nay anh ngày càng kỳ lạ, không tồn tại việc gì vẫn chạy về ngôi nhà, không hề nung nấu nướng vô đầu chuyện rời khỏi ở riêng rẽ nữa.
GIỚI THIỆU TRUYỆN 2
Sau Khi kết duyên được phụ thân mon, bạn tri kỷ Đường Khê chất vấn cô nằm trong ông chồng ở cộng đồng ra làm sao, Đường Khê chỉ phát biểu trúng nhì chữ: Không thân thích.
Sáng ngày ngày tiếp theo Đường Khê thức dậy, phát hiện ra đoạn chat thân thích bản thân và bạn tri kỷ.
“Mày với ông chồng mi đã trải gì chưa?”
Tin nhắn Wechat kể từ thông tin tài khoản của cô ý lại nhắn rằng: “Em ấy ngủ rồi.”
Đường Khê nuốm điện thoại cảm ứng thông minh, xấu xí hổ khó chịu cù mặt mũi chất vấn Tần Kiêu, “Sao anh lại chạm vô điện thoại cảm ứng thông minh của tôi?”
Người con trai rút điện thoại cảm ứng thông minh thoát ra khỏi tay cô, thò đầu qua loa, khá thở rét oi phả vô má cô, giọng trầm rét, “Chỉ là thói quen thuộc tuy nhiên thôi.”