Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình FULL

  • 40,000
  • Tác giả: admin
  • Ngày đăng:
  • Lượt xem: 4
  • Tình trạng: Còn hàng

Ra ngoài chống thao tác làm việc, Quý Noãn vẫn còn đó tâm trí ko biết mới đây ông nội và tía Mặc Cảnh Thâm sở hữu xẩy ra trận ác chiến nào là không? Cô cũng ko biết ai thắng ai thua thiệt nhập trận cuộc chiến thân thiết ông cụ và nam nhi về"cô con cháu dâu" này.
Nhưng nhượng bộ như then chốt trở nên bại đều tùy thuộc vào Mặc Cảnh Thâm.
Đang khi cô suy nghĩ ngợi, bỗng dưng Mặc Cảnh Thâm bắt lấy cổ tay cô, dắt về phía cầu thang máy.

Cô liếc thấy sở hữu phái nữ nhân viên cấp dưới đi qua sát bên, mặt mũi cô tớ tỏ vẻ kinh ngạc, ngưỡng mộ quan sát về phía này.
Ở doanh nghiệp tuy nhiên nhị người thể hiện nay tình thương công khai minh bạch vì vậy liệu có phải là vượt lên trên phô trương vùng hoặc không?
Quý Noãn vội vàng mong muốn rút tay rời khỏi, tuy nhiên Mặc Cảnh Thâm lại gia tăng lực, ko mang đến cô sở hữu thời cơ bay ngoài.
Lúc chuẩn bị tiếp cận cầu thang máy riêng rẽ, Quý Noãn mơ hồ nước bắt gặp phái nữ nhân viên cấp dưới đóôm tim thầm thĩ, tuy nhiên cô lại ko nghe rõ rệt bọn họ trình bày vật gì.
Cô ko hề hiểu được, bất kể nhân viên cấp dưới nào là nhập doanh nghiệp bắt gặp cảnh này đều ko ngoài không còn hồn.
Lúc Tổng Giám đốc Mặc ở doanh nghiệp, mặc dù bọn họ bảo anh là sát thần mặt mũi giá buốt cũng ko quáđáng.

Các nhân viên cấp dưới đều ngơm ngớp bồn chồn e phạm nên tội lỗi trước mặt mũi Tổng Giám đốc.

Dù sao Mặc thị cũng ko nên là điểm để sở hữu người ăn ko ngồi rồi, ko một ai ở vị trí này là kẻ tùy tiện, không tồn tại tiềm năng.

Ở doanh nghiệp, Tổng Giám đốc Mặc trước đó chưa từng dường như nhẫn nại êm ấm vì vậy.

Anh rất khó nổi nóng, tuy nhiên cũng vô cùng rất khó nhân nhượng.

Trong lòng quý khách đều biết rõ, Tổng Giám đốc Mặc khi nào thì cũng giá buốt lùng xa xăm cách…

Nhưng ai rất có thể ngờ Tổng Giám đốc Mặc lại cưng chiều phu nhân bản thân như vậy!?
Vừa rồi, ánh nhìn dịu dàng êm ả đem theo đuổi ý cười cợt của Tổng Giám đốc Mặc giành cho Quý Noãn chẳng không giống gì lấy mạng người tớ.
"Mặc tổng." Hai người tạm dừng trước cầu thang máy riêng rẽ, cửa ngõ cầu thang máy còn ko cởi, sát bên vẫn truyền cho tới tiếng nói của thư ký An.
Quý Noãn nghe lời nói ngay tắp lự vô thức xoay đầu quan sát về phía cô tớ.
Ánh đôi mắt thư ký An để ý coi Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm không xoay đầu, tiếng nói thờ ơ lãnh đạm: "Chuyện gì?"
"Hai giờ chiều ni, ngài sở hữu buổi họp mặt với Tổng Giám đốc của tập đoàn lớn DC.

Bốn giờ chiều sở hữu buổi họp nghe report tổng kết tài vụ mỗi tháng.

Bây giờ ngài mong muốn ra phía bên ngoài sao? Có cần thiết tôi dời chương trình chiều tối của ngài lịch sự ngày mai không?"
An Thư Ngôn ko hề chớp đôi mắt coi Mặc Cảnh Thâm.

Trong khoảng tầm thời hạn này, cô tớ chẳng thèm liếc đôi mắt coi Quý Noãn một chiếc.
Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm thiệt lãnh đạm: "Dời buổi họp mặt với DC lại sáng sủa mai, trước tứ giờ tôi tiếp tục về doanh nghiệp."
Vẻ mặt mũi An Thư Ngôn ko thay đổi, nhẹ dịu lên giờ đồng hồ nhắc nhở: "Nhưng tuy nhiên Mặc tổng, Tổng Giám đốc tập đoàn lớn DC vẫn hứa hẹn gặp gỡ anh rộng lớn một mon trước, trở ngại lắm ngày hôm nay ông tớ vừa được đồng ý họp mặt anh nhằm bàn bạc…"
Quý Noãn ở sát bên Mặc Cảnh Thâm thấp tiếng nói thiệt khẽ, chỉđủđể anh nghe: "Buổi chiều anh sở hữu việc thì thu xếp trước chuồn.

Vừa rồi em chỉ thuận mồm trình bày mong muốn ăn lẩu thôi, ko chắc chắn nên ăn."
Vừa dứt tiếng, lòng bàn tay côđã bị anh lặng lẽ nhéo một chiếc, tay bị anh bắt chặt.
Quý Noãn cũng ko nói lại nữa.
Cô ko tin yêu thư ký An kể thiệt cụ thể về"việc bận" chiều tối của anh ý, là ko nên cốý trình bày mang đến cô nghe.
Tuy rằng cô tớ là thư ký, tuy nhiên Mặc Cảnh Thâm mới nhất là kẻ phụ trách móc doanh nghiệp, từng việc đều được anh đo lường trong tâm địa bàn tay.

Nếu Mặc Cảnh Thâm ko cảm nhận thấy quan trọng nên nể mặt mũi doanh nghiệp cơ thì Quý Noãn cũng tự động giác rất ít chuyện.
"Mặc tổng, vẫn chuẩn bị cho tới nhị giờ, nếu như ngài không tồn tại chuyện cần thiết, chi vày đợi gặp gỡ người của DC đoạn rồi lại…" Giọng điệu của An Thư Ngôn vẫn đặc biệt xài chuẩn chỉnh cứng nhắc, ánh nhìn coi chằm chằm nhập sườn mặt mũi của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc Cảnh Thâm vẫn tỉnh bơ, ngữđiệu lãnh đạm: "Quý Noãn đói bụng, ko thểđợi."
Thái chừng đặc biệt thờơ.
Quý Noãn cười cợt thì thầm, đặc biệt mong muốn nhéo anh.
Côđâu nên quỷ bị tiêu diệt đói đầu bầu, ai bảo cô ko thểđợi!
Cô lặng lẽ nheo đôi mắt, tuy nhiên ko cởi mồm, cũng ko nhéo anh.

Cô ko coi thư ký An, chỉ lặng lẽ ghim móng tay bản thân nhập lòng bàn tay anh, tuy nhiên lại càng bị anh bắt chặt rộng lớn.
An Thư Ngôn ngừng một thời gian, sắc mặt mũi điềm đạm, chậm trễ rãi gật đầu, khẽ mỉm cười cợt phiên nữa: "Vâng, tôi biết rồi, Mặc tổng."
Những phiên cô tớ họp mặt anh kể từ lúc còn nhỏđến giờ thìđều thấy Mặc Cảnh Thâm là một trong những người giá buốt lùng xa xăm cơ hội.

Nhưng đấy là phiên trước tiên cô tớ cảm xúc được anh càng xa xăm cơ hội rộng lớn, giá buốt lùng rộng lớn, khoảng cách thân thiết nhị người cũng càng rõ rệt rệt hơn trước đây.
Cho cho tới khi nhị người phi vào cầu thang máy, An Thư Ngôn vẫn coi cửa ngõ chậm trễ rãi đóng góp lại.

Cô tớ coi tư liệu nhập tay, im thin thít hồi lâu, mặt mũi ko thay đổi sắc, xoay người bỏđi.
"Cô tớ dường như là một trong những đối thủđấy…"Ở nhập cầu thang máy, Quý Noãn đứng sát bên Mặc Cảnh Thâm, thuận mồm bảo nhỏ một câu.
Mặc Cảnh Thâm liếc đôi mắt coi cô: "Hửm?"
"Cô tớ đặc biệt điềm đạm." Quý Noãn reviews.
Là sự điềm đạm màđứng trước mặt mũi người con trai như Mặc Cảnh Thâm cũng ko xấp xỉ, là việc điềm đạm tuy nhiên ko thèm nhằm Quý Noãn cô nhập vào đôi mắt.
Điềm tĩnh cho tới nỗi khiến cho Quý Noãn mong muốn nhằm nhè từng chút với cô tớ.

Cô kéo cánh tay Mặc Cảnh Thâm, kiên quyết định nói: "Cho mặc dù cô tớ xuất sắc giang hoặc thỏa sức tự tin cho tới đâu cũng ko thể thực hiện kẻ loại tía, xen nhập hôn nhân gia đình của những người không giống.

Mặc Cảnh Thâm, đem kệ sở hữu từng nào phụ phái nữ thèm mong muốn anh, anh chỉ rất có thể là kẻ con trai của em!"
Mặc Cảnh Thâm cười cợt khàn: "Ừ, người con trai của em."
Quý Noãn ngước đôi mắt lên coi cửa ngõ cầu thang máy phản chiếu hình bóng bọn họđứng sát bên nhau.
Anh rất đẹp trai siêu phàm, áo sơ-mi xám tro, khí hóa học thuần khiết, mái đầu thật sạch tương tự một ngày gội cả trăm phiên, ko cần thiết phí keo dán vuốt tóc cũng ko cần thiết tạo ra loại cũng đãđẹp đến mức độ khiến cho người không giống ko tách đôi mắt nổi.

Anh chỉđứng tùy ý, tuy nhiên dáng vẻ người vẫn trực tiếp như cán cây bút, khóe mồm chứa đựng nụ cười cợt nhàn nhã nhạt nhẽo.
***
Quán ăn ở tức thì bên trên lầu bên dưới doanh nghiệp anh, nhị người ko tài xế màđi cỗ qua chuyện.
Sau khi nhập quán lẩu, Quý Noãn hỏi: "Anh sở hữu có thể ăn cay được không?"
Chính phiên bản thân thiết cô cũng ko ăn nổi, cóđiều song khi lại thèm, đặc biệt mong muốn ăn.

Nhưng dường như cô chẳng biết khẩu vị yêu thương quí của Mặc Cảnh Thâm là gì.

Thật xấu xí hổ mang đến loại danh bà Mặc này…
Mặc Cảnh Thâm nhập cửa ngõ thìđã mang đến cô một ánh nhìn ko đậm ko nhạt nhẽo, phân biệt anh ko ưng ý so với yếu tố tầm thông thường này của cô ấy.
Quý Noãn ra quyết định im thin thít, đi kiếm số ghế.

Vừa rồi ko thể gọi Smartphone như dựđịnh, tuy nhiên may tuy nhiên giờ này không tồn tại nhiều người ăn lắm.

Lầu nhị sở hữu một địa điểm trống rỗng sát hành lang cửa số đặc biệt rất đẹp.
"Xin xin chào quý khách hàng, xin xỏ căn vặn quý khách hàng chuồn bao nhiêu người?" Nhân viên đáp ứng bước cho tới.
"Hai người." Quý Noãn vấn đáp.
Mặc Cảnh Thâm không nói, ngồi xuống đối lập cô.

Thấy nhân viên cấp dưới phục vụđưa menu cho tới, anh ko coi đãđặt xuống sát bên Quý Noãn: "Em quí nên ăn những gì thì tự động gọi chuồn."
Nhìn Tổng Giám đốc Mặc không tồn tại biểu thị gì là ghét bỏ điểm tràn ngập mùi hương lẩu này, Quý Noãn cúi đầu coi menu, khắc ghi vài ba số.

Một lát sau, cô mới nhất ngấc đầu lên coi anh: "Anh thích…ăn rau sạch hoặc thịt? Thịt gì, thịt dê hoặc thịt bò? Anh cóăn ruột vịt và lá xách những loại không?"
Sau khi căn vặn đoạn, cô bắt gặp ánh nhìn đặc biệt ko ưng ý của Mặc Cảnh Thâm liếc về phía cô.
Quý Noãn giơ tay day trán, cô không hiểu biết cũng ko lưu giữ rõ rệt khẩu vị của ông xã bản thân lắm.

Sau này cô chắc chắn nên lần hiểu rồi ghi lưu giữ không còn toàn bộ!.